Lão trục thiếu lai ưng bất phóng,
Nhục tuỳ vinh hậu định tu quân(1).
Lò âm dương(2) san sẻ bình phân(3),
Con tạo hóa cầm cân nhiệm nhặt(4).
Mới đó đỉnh mây còn ngắt ngắt,
Phút đâu mái tuyết đã phau phau(5).
Cái khoá dàm(6) là giống ở đâu,
Cứ lẽo đẽo cặp kè hiên cái(7).
Đôi kẻ biết sao không tỉnh lại,
Dẫu thiên hô vạn hoán(8) cũng u ơ.
Xót cho ta biết bao giờ.
Nguồn: Nguyễn Công Trứ cuộc đời và thơ do Đoàn Tử Huyến chủ biên, NXB Lao động, 2011
* Chú thích:
(1) Già đuổi theo trẻ mãi không buông tha. Nhục theo sau vinh trời định hẳn là đều.
(2) Lò âm dương: trời đất
(3) Bình phân: chia cho bằng nhau.
(4) Nhiệm nhặt: cũng như mầu nhiệm.
(5) Hai câu này ý nói: vừa ngày nào mái tóc còn xanh, mà nay đã trắng như tuyết.
(6) Khóa dàm: do nghĩa của chữ cương tỏa; chỉ sự bó buộc.
(7) Hiên cái: hiên là xe, cái là lọng; đồ dùng của người làm quan ngày xưa.
(8) Thiên hô vạn hoán: nghìn kêu muôn gọi.