Ôi, nhân sinh là thế ấy,
Như bóng đèn, như mây nổi, như gió thổi, như chiêm bao.
Ba mươi năm hưởng thụ biết chừng nào,
Vừa tỉnh giấc nồi kê chửa chín(1).
Vật thái mạc cùng vân biến ảo,
Thế đồ vô lự thuỷ danh hư(2).

Cái hình hài đã chắc thiệt chưa?
Mà lẽo đẽo khóc sầu rứa mãi!
Trời đất hễ có hình là có hoại,
Ỷ chi chi mà chắc cái chi chi.
Cuộc làm vui liệu phải kịp thì,
Khi đắc chí lại có khi thất chí.
Trông gương đó hãy suy cho kỹ,
Dẫu xưa nay nào có trừ ai;
Có tài mà cậy chi tài!

Nguồn: Nguyễn Công Trứ cuộc đời và thơ do Đoàn Tử Huyến chủ biên, NXB Lao động, 2011


* Chú thích:

(1) Nồi kê chưa chín: câu này lấy từ tích một người nằm mộng thấy mình thi đỗ, làm quan vinh hiển 30 năm nhưng tỉnh dậy thì nồi kê vẫn chưa chín; ý nói sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng.

(2) Mọi vật như mây biến chuyển, Đường đời chẳng lo trăng đầy khuyết.