Đánh ba chén rượu khoanh tay giấc
Ngâm một câu thơ, vỗ bụng cười
Cái công danh là cái nợ đời
Đường thản lý, cát nhân(1) chi đã vội
Giắt lỏng giang sơn vào nửa túi
Rót nghiêng phong nguyệt cạn lưng bầu
Cảnh cùng thông ai có bận chi đâu
Mùi tiêu sái(2) với trần gian dễ mấy

Thơ rằng:
Hữu danh nhàn phú quý
Vô sự tiểu thần tiên(3)
Đấng anh hùng yên phận lạc thiên(4)
So trời đất cũng nhất ban xuân ý(5)
Khi lang miếu(6) đã đành công danh ấy
Lúc yên hà khước thị xuất nhân gian(7)
Hành tàng bất nhị kỳ quan(8)
Cõi đời mở mặt, giang san thái hoà
Còn xuân mai lại còn hoa.

Nguồn: Nguyễn Công Trứ cuộc đời và thơ do Đoàn Tử Huyến chủ biên, NXB Lao động, 2011


* Chú thích:

(1) Thản lý: đi đường thẳng. Cát nhân: người lành. Ý nói đường công danh bằng phẳng, người lành lo gì chẳng gặp.

(2) Tiêu sái: phóng khoáng.

(3) Có danh là nhàn (một cách) phú quý, vô sự là thần tiên nhỏ.

(4) An phận lạc thiên: yên phận mình, vui đạo đời.

(5) Nhất ban xuân ý: ban cho ý xuân.

(6) Lang miếu: chỗ miếu đường hay triều đình.

(7) Yên hà: khói ráng; khước thị xuất nhân gian: lại thoát khỏi nhân gian.

(8) Lúc hàng (làm việc đời), lúc tàng (ở ẩn) cũng không khác nhau.