Kỷ niệm! Đưa tôi về chốn cũ
Đừng ngại mây che từng cây số buồn rầu!
Đừng ngại mở trong lòng từng cây số nhớ thương!
Tôi đã sống đã lỡ lầm chẳng nhỏ
Trong đời tôi đã có thơ ngây
Tôi đã có đôi ngày nhỏ dại
Hãy châm man mác các dặng đèn
từ kí ức vùi sâu!
Đây có phải bụi Cửa Trường?
Một cuống nhau chôn trạnh lòng phố mẹ!…
Đây có phải đường Hàng Song xanh lấm tấm sao chiều?
Một chút sương lên… lên vừa đủ lạnh
Thôi thế là đành: tôi chẳng có ai yêu!
16 tuổi!!!
Đây là đêm
Ngoài cổng đề lao tim… sao mọc hững hờ…
Đây là ngày
Thời gian lặp đi lặp lại những chiều vàng vọt như nhau
17!
Tôi nổi máu điên
Tôi chồm về ngã Bẩy
Tôi đứng lầm lầm như một cái chòi đêm
18!
Tôi cắn chết nhiều ngày mưa
Tôi đứng xù xụ bến tàu bùn
Thì hãy lấy mùi soa đêm chùi đôi mắt khổ
Hơn là mỏi răng nhai ràu rạu vỉa hè.
19!
Khổ to rồi! Không có công ăn việc làm trên trái đất
Tôi nhảy chồm mỗi lúc gió lên
Mau mau! Lấy tình yêu xích tên rồ kia lại!
Kẻo nó nhẩy từ gác mười tầng
Vồ một phố đèn lên
Dĩ vãng! ối ôi! Sống!
Cái nghề này ai ai cũng thạo
Chỉ mỗi mình tôi không thạo mà thôi!
Tôi đã bơ vơ
Bơ vơ phải đâu là tội nhỏ
Ai?
Ai kẻ vá may khi đứt chỉ đường tà?
Những ngày trở trời – ai cháo lão cho tôi?
Thế là xách va li tim đi thui thủi địa cầu
Các bạn ạ!
Tôi đã không thể thoát bơ vơ nếu không
nhờ các bạn…
Nếu không Thi-mệnh bọc đùm…
Ôi! phố mẹ! Để tôi về phố mẹ
Tôi về tảo mộ xó quê tôi…
Tôi tảo mộ từ một dứt ruột đã qua
Từ một dại khờ chưa hết dại…
Phải!
Tôi kiểm thảo bản thân cùng một thời đại buồn rầu
Đêm xuống ướt mui rồi
Sông khuya tì tũm vỗ
Đi thôi! kỷ niệm!
Có lẽ xa kia là phố tôi sinh
Có sương sớm đọng trên đèn muộn
Từ và thơ ơi!
Dạ khúc khởi đầu
1959
Nguồn: Trần Dần, Cổng tỉnh, NXB Hội Nhà văn, 1994