Tao ĐànIt had to be you là tiểu thuyết của tác giả Mỹ Susan Elizabeth Phillips, có tên tạm dịch sang tiếng Việt là Vì đó là em. Có thể nói đây là một tác phẩm mang đầy tính nổi loạn, dù nó ra đời từ năm 1994, nhưng đến thời điểm hiện tại hẳn có rất nhiều độc giả vẫn bị “sốc” với sự nổi loạn mà nó mang lại. Tuy nhiên đằng sau nội dung đầy táo bạo và phá cách ấy, cuốn sách lại chứa đựng rất nhiều những giá trị nhân sinh đẹp đẽ, đáng chiêm nghiệm.

Nhân vật “nhất phiên” của tác phẩm là cô nàng Phoebe, một cô nàng không sợ trời, không sợ đất, sống đúng với kiểu con gái “chân dài não ngắn” hay nghe nhắc đến trong xã hội hiện đại. Cô lại càng trở nên phô trương và kiêu ngạo sau khi thừa kế một mớ tài sản khổng lồ cùng một đội bóng bầu dục, được xem là huyền thoại trong khu vực ấy, từ người cha “xa” vừa mới qua đời của mình. Cô thản nhiên đón nhận cái nhìn xăm xoi và khinh bỉ của người khác mà không một lời giải thích. Thế nhưng đằng sau lớp vỏ bọc ngạo đời của cô, ai biết được lại là một quá khứ đầy những vết thương chưa từng liền miệng.

Một trong những người khinh bỉ Phoebe nhất lúc đó, chính là anh chàng huấn luyện viên đắt giá của đội bóng bầu dục mà cô vừa được quyền thừa kế, Bobby Tom. Anh là một tay chơi đúng nghĩa, nhưng lại luôn ấp ủ một giấc mơ nói ra không ai tin, về ngôi nhà và những đứa trẻ đầy thơ mộng.

Hạnh phúc là sự lựa chọn

Hạnh phúc không phải là điều có thể đến tự nhiên, mà nó xuất phát từ sự lựa chọn và hi sinh của mỗi con người. Thế nhưng, với một số người nó là sự lựa chọn dễ dàng và đúng đắng, nhưng với một số người nó lại là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn, bởi với họ theo đuổi hạnh phúc hay từ chối cũng đều là điều sai trái. Phoebe chính là loại người thứ hai, cô từ rất lâu đã buông tay vọng tưởng về những thứ hạnh phúc đầy viễn vông kia. Một quá khứ quá nhiều điều tồi tệ, quá nhiều nỗi đau chẳng ai thấu hiểu, đã tước đi tất cả sự yếu đuối và những hi vọng của cô. Trong cuộc sống mà cô trải qua chỉ toàn là sai và sai, sai trái trở thành một điều hiển nhiên, thậm chí trở thành chính sức mạnh cho Phoebe.

Còn với Tom, anh có một cuộc đời tự do, có những khát khao đầy đẹp đẽ về tình yêu và hạnh phúc, nhưng cũng hơn một lần anh bị thực tế xấu xí của cuộc sống làm cho thất vọng. Thế nhưng anh may mắn hơn Phoebe rất nhiều, trái tim anh vẫn luôn sôi trào nhiệt huyết và cuồn cuộn sức sống với cuộc đời.

Hai con người tưởng như thuộc về hai thế giới khác nhau ấy, lại bị hấp dẫn lẫn nhau và sự hấp dẫn đó dường như cũng là thứ duy nhất tồn tại giữa cả hai. Bởi một kẻ đã chấp nhận buông bỏ hạnh phúc, một kẻ lại không hề nghĩ rằng mình sẽ đặt hạnh phúc vào người nọ. Thế nhưng rồi sau vô vàng những khinh khi, hiểu lầm, cãi vả, Tom dần nhận ra và thấu những tổn thương tận sâu trong tâm hồn của Phoebe, Phoebe cũng bị ngọn lửa cháy bỏng nơi Tom làm dịu đi sự hoang tàn trong linh hồn mình. Khi Tom và Phoebe thậm chí còn chưa biết đó có phải là hạnh phúc hay không, thì tâm hồn họ đã vô thức lựa chọn lẫn nhau.

Hạnh phúc là điều bất ngờ

Phoebe chưa từng nghĩ ở cuộc đời này cô sẽ tìm thấy một người có thể yêu thương, trân trọng cô, có thể gạt bỏ được hết quá khứ của cô, có thể bảo vệ cô khỏi những bóng ma xưa cũ đang bủa vây trong linh hồn. Tom cũng chưa từng nghĩ, người phụ nữ sẽ cho anh một mái ấm lại là một cô gái hoang dại với chiếc kính râm nạm hạt, chứ không hề có tàn nhan trên gò má.

Hạnh phúc giống như chiếc vỏ sò tím trên bãi cát. Nếu chưa trải qua muôn vàng sóng gió, chưa đợi chờ qua năm tháng bất tận, chiếc vỏ sò sẽ không đến được bờ cát, và cậu bé, nếu không nghĩ rằng vỏ sò màu trắng, thì nó sẽ không vui mừng và quý trọng đến vậy khi nhặt được chiếc vò sò màu tím. 

“Anh luôn yêu nơi này, nhưng trước khi Phoebe bước vào với cặp kính râm nạm hạt và đôi hoa tai lấp lánh, ở đây luôn thiếu vắng một thứ gì đó.”

Hạnh phúc đôi khi không phải là sở hữu được những gì mình muốn có, mà chỉ là muốn trân trọng những gì mình có được.

Hạnh phúc không phải tình ca

Không tươi đẹp nhưng lời nhạc tình ca, cũng không ngắn ngủi như thế. Hạnh phúc nhiều khi chứa đựng đầy bi kịch và nỗi đau khó nói thành lời. Thế nhưng nó sẽ là điều tồn tại sau cùng, khiến trái tim con người ta bình yên.

Một anh chàng dân chơi cặp với một cô ả lẳng lơ hám tiền, hẳn người ngoài sẽ nói về Tom và Phoebe như thế. Hạnh phúc và tình yêu của họ thật khó để viết thành lời của bản tình ca, thật khó để cảm động được người nghe. Thế nhưng những vết thương nơi trái tim cô ả lẳng lơ ấy đã cảm động được trái tim của anh chàng dân chơi kia, và cũng chỉ có cô ấy biết được giấc mơ vẫn luôn thường trực trong trí óc của chàng dân chơi này lại là dịu dàng đến vậy.

“Anh dừng lại và nhìn về phía ngôi nhà thôn quê. Lúc này cặp sinh đôi đã được hai tuổi rưỡi rồi, hai cô bé nhỏ xíu dễ thương vô cùng tinh quái với mái tóc vàng hoe lúc nào cũng có thể vướng vào những chuyện rắc rối không kém gì mẹ chúng. Khi nghĩ về chúng, anh có thể cảm thấy cổ họng mình thít lại, và anh cảm thấy mừng vì không có ai xung quanh để chứng kiến những giọt nước mắt đã dâng lên trong mắt anh.”

It had to be you là một cuốn tiểu thuyết chạm được đến rất nhiều cung bậc cảm xúc của độc giả. Nó chân thực mà sâu sắc, táo bạo mà cảm động. Ngoài ra, nó còn thể hiện những quan niệm rất mới về hạnh phúc, tình yêu và đặt biệt là giá trị của nữ giới.