Những tháng năm rực rỡ là câu chuyện về cậu bé mắc bệnh lão hóa sớm. Mới mười bảy tuổi nhưng Ah Reum già nua như một ông lão. Hằng ngày cậu sống với bệnh tật, chịu đựng những đớn đau do căn bệnh mang lại, nhưng hơn hết cậu có người bố mẹ tuyệt vời, luôn tìm cách để cậu được yêu thương hết mực. Dù cuộc đời ngắn ngủi nhưng trong những tháng ngày của mình, Ah Reum đã cảm nhận được thật nhiều điều ý nghĩa.

Một tâm hồn luôn rộng mở với đời nhưng cuộc đời không dang rộng cánh tay 

Cái nhìn của Ah Reum qua lăng kính của cậu bé mười bảy tuổi nhưng chín chắn, sâu sắc, bởi em cảm nhận mọi biến chuyển của vạn vật, cảm nhận hơi thở cuộc sống bằng tất cả các giác quan của mình. Thậm chí, em còn tinh tế cảm nhận từng cấp độ của gió. Ae Reum có lẽ yêu gió, gió như người bạn để cậu ngắm nhìn sự rung động của cảnh vật, có khi gió thầm thì vào đôi tai nhỏ bé như trò chuyện cùng em. Vì bệnh tật nên Ah Reum không thể đến trường mà chỉ có thể ở nhà đắm mình với từng trang sách, tâm hồn em luôn rộng mở như trang sách kia, đón nhận mọi vẻ đẹp cuộc đời nhưng cuộc đời thì cứ ngày càng thu hẹp, không cho em được tiếp tục những điều dù chỉ là nhỏ nhất. 

“Trong quá trình lão hóa, chỉ có lớp lớp nếp nhăn trên mặt già đi, còn cơ thể tôi vẫn rất nhỏ bé. Sự già nua ở tôi chính là sự lão hóa rỗng tuếch. Vì thế, tôi rất băn khoăn về cuộc sống của những người sống lâu hơn tôi.” 

Ah Reum lặng lẽ ngắm nhìn từng nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ. Những câu hỏi, những suy tư non nớt về tuổi trẻ tuổi già, về tình cảm gia đình của cậu bé như khắc sâu một nỗi buồn vẩn vơ nào đó vào trái tim người đọc để họ nhận ra rằng dù con có khôn lớn trưởng thành, có già đi thì mãi mãi đối với cha mẹ con vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Nhiều lúc Ah Reum tự đặt ra những câu hỏi rồi lại tự trả lời, những câu hỏi ấy có chứa những nỗi đau, nỗi tủi hờn của một đứa trẻ.

“Vì sao ông trời lại tạo ra mình?”

Đó là câu hỏi mà người ta thường đặt ra khi đứng trước những ngã rẽ của cuộc đời, khi đi tìm về chính bản thân hay khi đang bế tắc trước những chọn lựa. Vậy mà ở cái tuổi còn non trẻ ấy, sao Ah Reum lại đặt ra câu hỏi khó trả lời đến vậy? Có lẽ em đã chịu đựng quá nhiều, em không hiểu mình sinh ra để làm gì với cái cơ thể ngày một yếu ớt này. Đối với cậu bé, “sống một cuộc đời bình dị rồi chết đi vào cái độ tuổi thông thường như bao nhiêu người khác, đó mới là kỳ tích”.

Có một giấc mơ Ah Reum mơ đi mơ lại, đó là giấc mơ về một lần được chơi bạt nhún lò xo, được bay lên trời hòa mình cùng làn gió, cảm nhận trái tim mình đang đập, cảm nhận mình còn sống, mình vẫn còn là một đứa trẻ đùa vui trong những tiếng cười giòn. Nhưng liệu Ah Reum có còn được một lần như thế nữa? Căn bệnh quái ác đã lấy đi của em quá nhiều thứ, sức khỏe, sức trẻ, thậm chí cả những mong muốn dù là nhỏ bé nhất của một đứa trẻ.

Với trái tim không ngừng rạo rực, Ae Reum luôn tò mò về mọi thứ, em hỏi mọi người về tất cả những điều mình băn khoăn và cậu bé nhận ra rằng:

“Câu trả lời của họ có thể không phải là đáp án đúng, nhưng chắc chắn câu trả lời của mỗi người đều chứa đựng hình ảnh cuộc sống của người đó, và chỉ cần lắng nghe câu chuyện của họ, tôi cũng có cảm giác như họ đang chia sẻ chút thời gian của bản thân cho tôi”.

Một đứa trẻ mười bảy tuổi mà lại có suy nghĩ chín chắn đến vậy ư? Có phải chính căn bệnh nghiệt ngã kia đã khiến em như trưởng thành hơn số tuổi của mình? Dù già nua như một ông lão nhưng bên trong Ah Reum vẫn luôn tồn tại những băn khoăn của tuổi mới lớn, những rung động ngọt ngào với cô bạn qua thư. Bao tình cảm trong sáng của một mối tình, bao thổn thức của trái tim lần đầu tiên biết rung động, tất cả đều rộn ràng tươi đẹp với Ah Reum, chỉ tiếc rằng cô bạn kia không có thật trên đời…

Có lẽ vì biết rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng còn dài nên Ah Reum cảm nhận nhiều hơn, ngắm nhìn nhiều hơn và suy nghĩ cũng nhiều hơn, Em muốn sống, em khát khao được sống vì tất cả những điều bình dị xung quanh: vì âm thanh đậy nắp chum gạo vọng lại từ căn bếp của mẹ, vì tiếng bố cắt móng chân bên đầu, vì dấu giày trên đất, vì quyển sách đầy những dòng gạch chân… Tất cả, tất cả những điều đó lưu lại trong tâm trí Ah Reum như những sắc màu cuộc đời mà em vương vấn, em muốn tiếp tục sống để tiếp tục ngắm nhìn, để tiếp tục lắng nghe… Tưởng chừng như giản đơn, tưởng chừng như bình thường nhưng chỉ khi còn sống ta mới có thể làm được những điều như thế.

Tấm lòng bố mẹ

Bố mẹ Ah Reum sinh cậu bé khi họ mới mười bảy tuổi, khi còn chưa đủ trưởng thành và chín chắn nhưng họ vẫn luôn cho Ah Reum một cuộc sống trọn vẹn những yêu thương. Bố muốn con là một đứa trẻ có ước mơ, mẹ mong con là đứa bé được mọi người yêu mến. Dù còn trẻ người non dạ nhưng hơn hết bố mẹ Ah Reum luôn khát khao cho con tất cả những gì con muốn.

“Dù con không giỏi cái gì cũng không sao, chỉ cần con khỏe mạnh là được” 

Khi Ah Reum ra đời, bố mẹ đã khóc rất nhiều vì mừng rỡ. Khi Ah Reum nguy kịch, bố mẹ cũng khóc rất nhiều vì sợ mất con. Đứa con là kết tinh tình yêu của bố mẹ, dù tài chính khó khăn, dù con có bệnh tật thì con hãy cứ yên tâm vì con đã có bố mẹ đây rồi!

Hãy trân trọng cuộc sống này

Đọc “Những tháng năm rực rỡ” của Ae RanKim, ta không thấy rõ những kiên cường nỗ lực, những gắng gượng khó khăn của Kito Aya trong “Một lít nước mắt”, nhưng ở đó ta đều bắt gặp những khát khao được sống như một người bình thường, được hít thở thật sâu, được ngắm nhìn bầu trời rộng lớn. Những con người, những số phận có phải rằng khi trải qua đau thương họ càng biết trân trọng cuộc sống này? Hãy sống như những đóa hoa rạng rỡ, cảm nhận vầng dương của mặt trời để khi nhắm mắt ta thầm cảm ơn cuộc đời vì ta đã một lần được sống.