Em là người đàn bà không có số
Trong dãy hồng nhan tiệm cận tìm anh
Họ bênh anh trục tung lẫn trục hoành
Em không số nên không tọa độ
Em là người đàn bà chưa học bài dừng – đỗ
Chạy xe không phanh chở chuyến độc hành
Lùi vào đâu cho non chiều nghiêng đổ
Tiến lên đâu cho già chỗ cuộc đời
Em là người đàn bà không ngừng chờ đợi
Hứng tiếng anh rơi trĩu một mùa chài
Đan cho mình áo tháng Giêng Hai
Ngóng Ba mươi em bận ngày hội mới
Nỗi nhớ anh, bông như len rút sợi
Đàn ông ơi vời vợi thổi muôn trùng
Con chim nào ca mãi khúc thủy chung?
Con bướm nào khóc kén tằm nông nổi?
Em là ai trong luân hồi lạc lối
Anh là ai trong gian dối thế trần
Ta là nhau trong nhĩ nhàu bể khổ
Trầm luân yêu nên trễ một mùa đời
Để rồi…
Em – người đàn bà đi lượm xuân rơi
Em – người đàn bà treo tình trước ngõ
Em – người đàn bà cố thắp mình cho tỏ
Kẻo gió Đông về thổi tắt những lắt lay.