NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÊN CAO NGUYÊN ĐÁ

Người đàn bà H’Mông lặng lẽ âm thầm
Đếm từng hạt đất màu treo trên từng kẽ đá
Hạt nào gieo ngô? Hạt nào trồng cải?
Hạt nào dành chiu chắt để mùa sau?
Người đàn bà H’Mông lặng lẽ cúi đầu
Những bước chân đi, chậm như ngàn mây kéo
Ngoảnh trước, trông sau:  Đá ôm ấp đá
Đá mẹ, đá con lớp lớp, trùng trùng…
Oằn trên vai bao thác lũ, mưa rừng
Nắng hạ sém da, rét đông tê tái
Đôi chân trần vững chãi
Người đàn bà H’Mông
Tạc vào thiên nhiên dáng đứng:
Tay thoăn thoắt dệt tầm gai, ngóng đợi xuân về…
Cao nguyên đá lặng thinh
Không một thanh âm
Bạt ngàn màu xám…
Những bước chân, những bước chân, những bước chân…
Đá tai mèo tua tủa như chông
Người đàn bà H’Mông
Nhẫn nại
Âm thầm
Nâng niu từng hạt đất
Chắt chiu mầm sống
                               lớn lên…

NGƯỜI ĐÀN BÀ – NHỮNG GIẤC MƠ…

Người đàn bà qua hai mùa tóc
đối mắt nâu mang theo ánh nhìn của biển chiều đông
giông bão lật tung những giấc mơ chở đầy màu tro của đất
với tay, không kịp túm lại chút mong manh còn lại
mặt trời lẫn vào đêm…
Người đàn bà tự dắt tay mình bước qua định mệnh
từng nhích nhích hao mòn
từng ngón gầy xanh xao mỗi ngày bừng giấc mơ lạ lùng mê hoặc,
ngỡ chạm búp non…
Cánh rừng cô độc dát ánh vàng lấp lánh
lấp lóa những vệt sáng ma mị, đê mê
đường chân trời ngắn như sợi tóc đàn ông
án ngữ cả một biển khổ đau ùa vào màu tóc đàn bà…
Thảng thốt rời trăng huyền thoại
người đàn bà níu mình trong cõi tạm
thấy bóng mình ôm trọn bóng mình
im lặng…
chỉ có tiếng sếu vọng ngang trời
như một dấu sắc chém thinh không
vụn vỡ
            những giấc mơ
                                   mang màu tro của đất.